[Thượng tá] Chương 5_Chính thức đính hôn


Nguồn: fairytail1109.wordpreess.com

images

“Long Dực, đã lâu không gặp” Anh cất tiếng chào hỏi nhưng cũng không buông ra cô bé xinh trong lòng, thậm chí còn cảm thấy thân thể cô có đôi chút thả lỏng, liền hơi gợi lên khóe miệng.

“Biết cậu và Mỹ Tích thân nhau nhưng không cần khoe khoang trước mặt tôi như vậy đi?” Bệ Long Dực làm như không nhìn thấy Hàn Mỹ Tích, cười trêu ghẹo “Mỹ Tích giờ vẫn còn là người của tôi đấy, có muốn thì cũng phải qua cửa này trước đã.”

“Tại tôi thương em nó quá. Cậu xem, con bé gầy còm, nhìn có ra cái gì không?” Trần Trạch Tân nâng đâug Hàn Mỹ Tích lên, ý bảo Bệ Long Dực nhìn một chút.

Hàn Mỹ Tích tránh thoát vòng tay anh, không một chút dị thường, chỉ nhẹ nhàng nói:”Cảm ơn học trưởng quan tâm.”

“Nếu thế thì để tôi làm mối, đem Mỹ Tích gả cho anh, thế nào?” Anh từ chỗ bồi bàn lấy một ly rượu, cùng Trần Trạch Tân chạm ly.

“Nếu được vậy thì tôi đương nhiên là đồng ý”, Trần Trạch Tân nhìn sang Hàn Mỹ Tích, “chỉ không biết Mỹ Tích nghĩ thế nào mà thôi.”

“Mỹ Tích, em thấy thế nào?”

Hàn Mỹ Tích không ngờ Trần Trạch Tân lại hỏi mình như vậy, lại càng không ngờ rằng Bệ Long Dực cũng hùa theo. Dù đã biết đây là chuyện không thể xảy ra nhưng cũng không thể từ chối quá thẳng thừng. Dù câu trả lời là gì thì vẫn sẽ bị Bệ Long Dực bắt tội. Suy nghĩ một chút, cô quyết định lựa chọn câu trả lời đối mình vô hại nhất.

“Chỉ cần Thượng tá vui thì thế nào cũng được.”

“Việc chung thân đại sự của em cũng không thể để một người ngoài như anh quyết định được.” Bệ Long Dực cười nhạt, ánh mắt nhu hòa khiến người ta không thể tự điều khiển mà sa vào trong đó.

Hàn Mỹ Tích không xem nhẹ câu nói này, cô rõ ràng nhân ra hai chữ “người ngoài” được cắn chặt. Cô biết rõ lúc hắn nhìn ôn hòa, hiền lành nhất cũng là lúc đáng sợ nhất, không biết đêm nay sẽ có loại cực hình nào chờ đợi cô đây? Cô bị thương đã quá nhiều, không sao cả. Ngay trước mặt mọi người mà hắn cũng có thể cưỡng bức cô thì còn có chuyện gì mà không thể làm được? Trái tim cô dã chết rồi, không cảm giác được một chút đau đớn nào nữa, cô treo lên một nụ cười trào phúng bên khóe miệng.

“Thượng tá là chủ, em chỉ là nô. Nô thì là sao có thể tự mình là chủ được!”

“Nếu Mỹ Tích đã nói vậy thì chỉ còn chờ quyết định của Tân thôi.”

“Chuyện này tôi cầu còn không được.” Trần Trạch Tân và Bệ Long Dực một lần nữa nâng ly, uống cạn sạch.

“Vậy được rồi, hôm nay tôi liền thay Mỹ Tích làm chủ định sẵn hôn sự này đi!”

Cô không cự tuyệt, cũng không ai cho cô quyền lợi này, giống như cô chỉ là một món đồ có thể đem ra mua bán. Hàn Mỹ Tích thở dốc vì kinh ngạc, nhịn xuống cảm giác khó chịu đang sôi trào trong lòng. Cô không rõ Bệ Long Dực muốn làm gì, giống như tên tội phạm tử hình đang trên đường bước tới pháp trường, khó có thể bình tĩnh suy xét.

“Được rồi, đừng ở trước mặt tôi diễn trò ân ái nữa, đêm nay hai người còn nhiều thời gian. Bệ Long Dực khẽ cười, tránh đi ánh mắt tìm tòi của Hàn Mỹ Tích, vỗ vỗ vai Trần Trạch Tân “Bây giờ cho tôi mượn Mỹ Tích một lát, có chuyện quan trọng.”

“Vậy hai người đi đi.”

Cô theo sát phía sau Bệ Long Dực, bước chân cứng ngắc. Lúc nãy, những lời hắn nói nghe tưởng chừng như rất bình thường nhưng vẫn khiến cô có cảm giác bất an. Nhớ lại từng câu nói, cẩn thận suy nghĩ, cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết trước khi hắn nghĩ ra biện pháp nhục nhã cô. Bởi quá mức chuyên chú cho suy nghĩ của mình, cô không để ý bước chân phía trước đã dừng lại, cứ thế đập mặt vào lưng hắn.

“Mỹ Tích, một người đàn ông còn chưa đủ hay sao?” Giọng nói ấm áp như một cơn gió mát lan khắp người khiến cô không nhịn được rùng mình.

“Thượng tá không định nói với em là ngài đang ghen đi?!” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong vắt, lạnh lùng.

“Đêm nay, tôi sẽ dùng hành động để cô biết rằng tôi có phải đang ghen hay không.” Hắn cố ý nói thật chậm rãi, bước gần đến cô, khuốn mặt dường như muốn dính vào mặt cô “Còn bây giờ, đi giúp tôi chọn một vị hôn thê.”

“Em đã biết!” Mệnh lệnh của hắn cô vẫn luôn ngoan ngoãn tuân thủ.

“Vợ tương lai của tôi sẽ được lựa chọn từ chín người kia” Ưu nhã ngồi xuống, hắn ám chỉ cô nhìn về một vài người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Hàn Mỹ Tích nhận lệnh, cẩn thận quan sát từng người đứng ở đó.

“Những người này đều không có tư cách đứng bên cạnh đại tá.” Cô lạnh nhạt mói, trong đầu cũng nhanh chóng tìm ra tin tức có liên quan đến những người kia.

“Vậy cô nói xem ai mới là người có tư cách?” Đôi môi mỉm cười, đôi mắt chế nhạo nhìn cô “Chẳng lẽ lại là cô?!”

“Thượng tá nói đùa, em chỉ là một cô hầu mà thôi. ” Ánh mắt cô bình tĩnh như tình hình trước mắt, không nhanh không vội, giống như người có thân phận thấp kém đến hà tiện kia không phải là cô vậy.

“Vậy cô cảm thấy cho ai là người tốt nhất?”

“Chín vị tiểu thư này mỗi người đều có gia thế hùng hậu, vì vậy đây không thể trở thành lí do để lựa chọn.” Cô nghiêm túc phân tích, một lần nữa xem qua những người kia “Hoàng tiểu thư xinh đẹp, gợi cảm nhưng có nhiều tin đồn không tốt, Tạ tiểu thư ngọt ngào động lòng người nhưng nói chuyện hơi ngốc, Lưu tiểu thư đẹp thì đẹp thật, chẳng qua nghe nói cô ta có quan hệ với rất nhiều người đàn ông; còn có…”

“Không cần nói linh tinh, chỉ cần trực tiếp trả lời ai tốt là được.” Bệ Long Dực bựa mình phất tay, ngăn cản những câu phân tích liên miên không dứt của cô. Có lẽ cô không biết, hắn ghét nhất là nhìn cô như vậy.

“Thượng tá, em cảm thấy Quan tiểu thư là sự lựa chọn thích hợp nhất.” Buông xuống tất cả tâm tình, cô cúi đầu khẽ nói bên tai hắn.

“Tại sao lại như vậy?”

“Quan gia hai đời làm quan, ở chính giới cũng rất có danh vọng. Bản thân Quan tiểu thư lại tài sắc song toàn, quan trọng nhất là cô ấy cũng là một vị quan ngoại giao.”

“Tôi đang chọn vợ, cô biết tác dụng lớn nhất của một người vợ là gì không?” Kéo đầu cô nghiên sang một bên, há mồm cắn lên vành tai cô cho đến khi thấy cô hơi nhíu mày mới buông ra “Chỉ cần khả năng trên giường có thể làm bản thượng tá hài lòng là được.”

Hắn đứng lên giang hai tay, cô phi thường biết điều giúp hắn chỉnh lại bộ lễ phục có đôi chút xộc xệch. Nói là cô hầu gái nhưng trong mắt mọi người lại giống hệt một đôi vợ chồng ân ái.

Hình ảnh này không thể tránh ánh mắt của những người đang đứng trong hội trường, người quen với Bệ Long Dực đều biết hắn sẽ không rời bỏ cô hầu gái đã cùng hắn lớn lên. Nghe nói hắn  vô cùng tín nhiệm cô, mọi việc lớn nhỏ đều giáo cho cô xử lý.

“Mỹ Tích…”

“Đừng như vậy, hôm nay là buổi tiệc chọ vợ của ngài…” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên để sát vào, cô giật mình lui ra sau vài bước.

“Nhìn tôi chọn vợ, cô chẳng nhẽ không có chút cảm giác nào sao?” Cô lui thì hắn tiến, bức cô vào góc chết không còn chỗ trốn.

“Ngài muốn em trở thành kẻ địch của vị hôn thê của ngài!” Rốt cục cũng hiểu ra ý đồ của hắn, cô tỉnh táo không ít. Hắn chế tạo biểu hiện đang hôn cô cho tất cả mọi người nhìn, không phải là muốn hãm hại cô sao?

“Anh thật sự muốn hôn em!” Dứt lời, môi hắn nhanh chóng tiến tới, chuẩn xác bắt lấy môi cô, không chịu cho cô cơ hội phản kháng. Cô không há mồm phối hợp, hắn cũng nhất quyết không chịu buông ra. Cô không muốn trở thành tiêu điểm của toàn trường đành phải ngoan ngoãn thuận theo. Hàm răng mới tách ra, đầu lưỡi hắn đã cường thế xông vào. Cô khẽ thở thì lại đột nhiên bị hắn đẩy ra, đập vào mắt cô là ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Cảm giác chóng mặt đột nhiên tiến tới khiến cô đứng không vững. Cơn sốt cao mới vừa hạ không lâu, thân thể vốn yếu ớt lại phải chịu sự hành hạ của hắn lúc trưa khiến cô cảm thấy mình thật may mắn vì đến giờ vẫn còn sống sót. Cô nhìn Bệ Long Dực đi về phía đam phụ nữ ban nãy, xem bọn họ ríu rít vây quanh hắn. Cô chăm chú nghe tiến họ nói chuyện, tuy nhỏ nhưng không bỏ sót một chữ nào.

“Thượng tá, anh quay lại rồi.”

Bệ Long Dực cúi người, hướng chín vị mỹ nữ nói lời xin lỗi “Để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi!”

“Quan tiểu thư, cô có hãnh diện cùng tôi nhảy một điệu hay không?” Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng hoàn mỹ, lại thêm nụ cười ấm áp như cơn gió xuân, khiến cho hắn dù đi đến đâu cũng đều là điểm sáng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Rất vinh dự!” Không hổ là Quan Hương Tuyết, cho dù nhận được đãi ngộ đặc biệt cô vẫn có thể biểu hiện như không quan tâm hơn thua, vô cùng tỉnh táo.

Hàn Mỹ Tích yên lặng nhìn, lại không thể nhìn rõ đôi nam nữ đứng giữa sàn nhảy. Cơn chóng mặt lại kéo đến khiến cô phải dựa lưng vào tường mới không bị ngã. Cô thật sự rất muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi nhưng lại biết mình không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt hắn.

Điệu nhảy kết thúc. Bệ Long Dực dắt tay Quan Hương Tuyết đối với ông lão đang ngồi ở chủ vị nói:”Ông, món quà mà cháu tặng, không biết ông có vừa lòng hay không?”

Ông lão ha hả cười, không ngừng gật đầu:”Hài lòng, phi thường hài lòng. Quả thật là món quà lớn.”

“Quan tiểu thư, không biết em có nguyện ý trở thành vị hôn thể của tôi không?” Dưới ánh đèn, hắn quỳ một gối nói. Trông họ thật giống hoàng tử và công chúa trong câu chuyện cổ tích, khiến người ta ghen tị.

“Em nguyện ý!” Trong truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa đến với nhau, và họ sẽ hạnh phúc đến cuối đời.

Hàn Mỹ Tích nhìn Bệ Long Dực cười, không nhịn được giọt nước bên khóe mắt. Đã từng có một chàng trai, giống như chàng hoàng tử nói với cô rằng sẽ yêu cô suốt đời suốt kiếp, mãi mãi bảo vệ cô. Lời thề còn văng vẳng bên tai như cô lại không thể tìm về chủ nhân của nó nữa…

“Hiện tại, tôi tuyên bố…Bệ Long Dự tiên sinh cùng…chính thức đính hôn…”

Cô không nghe rõ ai đang đọc diễn văn, bê tai không ngừng vang lên tiếng ong ong khó chịu, hình ảnh trước nắt mơ hồ như muốn vỡ ra từng mảnh. Mỹ Tích, kiên cường lên, phải kiên cường lên, không thể ngã xuống lúc này….Tại giấy phút mà cô không thể nào chống đỡ nổi nữa, có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.

“Mỹ Tích, em bị làm sao vậy?” 

Giọng nói lo lắng này, cô biết, là của học trưởng, là người vẫn luôn quan tâm cô.

“Học trưởng, cho em mượn lồng ngực anh trong giấy lát được không?” Cô chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt vòng eo anh, cô thật sự không thể kiên trì nổi nữa.

“Mỹ Tích, sao em run vậy?” Trần Trạch Tân dùng đôi tay ôm chặt lấy cô, càng ôm càng chặt, chỉ hi vọng có thể giúp cô chia sẻ phần nào nỗi thống khổ.

“Lập tức sẽ tốt, lập tức sẽ tốt lắm.” Cô nói với anh, lại như nói với chính mình. Cô hi vọng có thể mượn sự ấm áp của anh để sưởi ấm cho mình, để cô có thể đứng lâu thêm một chút.

PEA NGHE NÈ.........